Thần Thoại Ai Cập – Nữ Thần Sekhmet

0 1.758

Sekhmet (Sachmis) – Nữ thần Chiến tranh

CCI18122015_0117

Khi con người quaỵ ra nói xấu Ra, gọi thần là đồ ngốc già nua ốm yếu, Hut Heru đã nhận nhiệm vụ bảo vệ thần. Nàng giết chết những kẻ đã nói những điều xấu xa tồi tệ về Ra, rồi lại giết cả những ai bắt gặp dọc đường. Ra rất hài lòng. Thần ngồi thẳng dậy và gió thổi cuồn cuộn xung quanh thần thành một luồng khí khổng lồ bốc thẳng lên trời mãi mãi. Giờ thần lấy một cái tên khác, Amun-Ra, vị thần chiến thắng, chúa tể của chiến tranh. Đó chính là cái tên mà người dân thành phố hùng mạnh Waset, nổi tiếng về sự tàn bạo khi đánh nhau, đã gọi thần suốt từ nhiều năm, và họ đã dựng lên cho thần và Mut vợ thần ngôi đền tráng lệ nhất từng được xây. Amun-Ra hô “Nữa, nữa!” Mọi người đều phải sợ thần. Tất cả các dân tộc phải chịu sự thống trị của thần. Họ phải chịu hi sinh vì thần. Từ bỏ ngai vàng? Không bao giờ! Amun-Ra sẽ là người cha thực sự của mỗi vị pharaoh tương lai. Từ nay thần sẽ mang hình dạng bên ngoài của vị pharaoh đang trị vì, công nhiên đi vào phòng ngủ của hoàng hậu, rồi để lại nàng được hưởng mây mưa thơm phức và… với đứa con. Mọi hoàng hậu đều sung sướng được yêu chiều thần. Mọi cái đều hoàn hảo. Đồ ngốc già nua ốm yếu – ha! Amun-Ra sẽ chỉ cho chúng thấy. Mọi pharaoh từ giờ khắc này sẽ là hiện thân trần thế của chính Amun-Ra. Khi họ chết, họ sẽ được nhập lại với Amun-Ra trên trời. Không gì có thể hoàn hảo hơn.

Và nữ thần Hut Heru đã giúp đảm bảo một tương lai như thế. Nàng thật tuyệt vời.

Ngoại trừ việc chiến thắng giờ đây đã thuộc về mình, Amund-Ra muốn Hut Heru thôi việc giết chóc đi. Những cảnh giết chóc ấy, thần thấy nhiều đến phát ớn. Nhưng nàng không chịu. Hut Heru săn đuổi với tốc độ tàn sát của một sư tử cái. Những cơn gió nóng thổi trên sa mạc, cuốn theo cát và nghiền lẫn thịt người, và người ta kêu khóc, tin chắc rằng thứ gió xối xả hun đốt ấy chính là hơi thở của vị nữ thần giận dữ. Giờ họ gọi nàng là Sekhmet, nữ thần mạnh mẽ, kẻ gieo rắc kinh hoàng.

Nỗi tức giận khiến Sekhmet sôi máu. Nàng là hiện thân của sự báo thù. Cái chết dường như cám dỗ nàng. Bất cứ khi nào dừng lại, dù chỉ trong chốc lát, lũ rắn hổ lục kéo đến vây quanh nàng, đông nhung nhúc, cuốn thành những vòng chân, vòng tay quằn quại, càng khiến cho ai nhìn thấy nàng thêm khiếp đảm. Nàng đơn độc, là bầy săn chỉ có một mình, nhưng còn hiệu quả hơn cả tá con sư tử. Kể cũng đúng thôi, đúng như cần phải thế, lũ người kia đã lăng mạ Ra, đồ cặn bã. Họ đáng phải biến mất theo những cách thức gớm ghiếc, bị xé tay xé chân, bị ăn sống nuốt tươi, tiếng kêu thét của họ tắc nghẹn khi cặp hàm của nàng ngoạm cứng cổ họng họ. Đó là công lí thiêng liêng. Hãy để cho máu họ tưới tắm mùa màng. Hãy để nó nuôi dưỡng đất đai. Hãy để nó chảy.

CCI18122015_0121
Máu là dưỡng chất với một con sư tử, nhưng cơn khát của Sekhmet đâu phải do cần uống. Nó là một nỗi ám ảnh, và chỉ có sự thỏa mãn nó mới có thể giải thoát được nàng Hut Heru dịu dàng.

 

Ra nhìn mà phát hoảng. Nếu Sekhmet không dừng lại, sẽ không còn có ai để phục vụ thần. Nàng bị sao vậy?

Thần triệu tập các thần và con người lại và họ chế hết thùng bia này đến thùng bia khác, thứ bia mạnh nhất mà ai ai cũng biết. Bảy nghìn thùng tất cả. Rồi Ra sai họ nghiền đất hoàng thổ, vắt cánh hoa dâm bụt và ép hạt lựu để thêm vào chất màu đỏ và các hương vị. Thần lại sai họ ngâm cây thuốc phiện và một thứ cây độc có quả vàng, để chế thành một thứ đồ uống còn mạnh hơn, đủ mạnh để làm nhụt các giác quan của Sekhmet. Họ làm việc suốt đêm.

Trước khi trời sáng, trong lúc Sekhmet còn đang ngủ, người ta tưới thứ bia đặc biệt nhất ấy khắp mặt đất. Họ làm ngập các cánh đồng, như dòng nước sông Nile hằng năm vẫn làm, nhưng họ còn làm ngập các thung lũng nữa.

Buổi sáng, Sekhmet thức dậy lại muốn đi săn ngay, miệng nàng chảy dãi vì thèm khát, trong khi trái tim khô khốc. Con người – nàng những muốn ăn cho bằng hết! Ồ, thế là bình minh đã hừng đỏ trên mặt biển buổi mới trước mắt nàng. Nàng chồm đứng dậy và đi quanh một vòng. Liệu đây có phải là một hồ máu khổng lồ? Phải chăng nàng đã làm chảy ra từng nấy máu trong cơn giận dữ hôm qua? Nàng mới hỉ hả làm sao!

Sekhmet cúi người và thấy mặt mình phản chiếu trong mặt nước khẽ sủi bọt. Lưỡi nàng ánh lên màu đỏ – chiếc lưỡi của loài thú họ mèo. Nàng thè lưỡi liếm thử; những giọt nước đậm đặc ngọt ngào bám lên gai lưỡi. Nàng lại liếm lưỡi lần nữa. Ngon quá. Nàng liếm láp nhanh hơn. Nàng liếm láp suốt buổi sáng, buổi chiều, buổi tối, buổi đêm. Quá đã! Nhưng nàng càng uống càng không thể dừng dược. Liếm láp và liếm láp. Bụng nàng đã căng hết cỡ và nàng ngất đi, chúi đầu vào một vũng nước nhỏ còn lại.

Từ từ nàng nhìn quanh. Mọi thứ đều mờ nhòa, nhưng dần dần các đường nét trở nên sắc nét. Nàng làm gì ở đây, ngã trong vũng sét này? Nàng nhìn theo một vật chuyển dộng – ở đó, đằng sau một tảng đá. Một kẻ đã nhìn lén nàng, rồi sợ hãi vội giấu mình đi. Vì cái gì vậy? Con người không có lí do gì để sợ Hut Heru. Nữ thần đứng dậy, và thân hình sư tử từng che phủ nàng qua cơn cuồng điên khát máu bỗng biến đi như sương mù tan trước ánh mặt trời.

CCI18122015_0123
Hoa có trước quả, tất nhiên, nhưng việc một đứa trẻ sinh ra từ một bông hoa chỉ do người mẹ để đóa hoa ngọt ngào đó trước mũi người cha, quả là một niềm thống khoái thiêng liêng.

 

Hut Heru bước đi, vị nữ thần dịu dàng, con mắt đáng tin cậy của Ra.

Nhưng Sekhmet giờ đây vẫn tồn tại – một khía cạnh khác của Hut Heru – con mắt tóe lửa của thần, quý bà mặt trời lửa thiêu đốt mọi vật lúc giữa trưa. Nàng Sekhmet này là vực sâu của mọi nỗi sợ kể từ khi bắt đầu có thời gian, trong khi Hut Heru là hiện thân của tình yêu. Với Sekhmet-Het Heru, sự kết đôi này có vẻ thật tự nhiên; cùng nhau họ tạo nên sự cân bằng của tự nhiên, như Ma’at đã tiên liệu. Khi công lí thiêng liêng vẫy gọi, Sekhmet có thể tới ngay như một sư tử cái, sẵn sàng bảo vệ Ai Cập trước mọi kẻ thù cả bên trong lẫn bên ngoài.

Nhưng nàng cũng có thể xuất hiện chỉ vì nàng muốn vậy. Đó chính là vẻ đẹp của sự tồn tại. Với những ngẫu nhiên, thói tinh nghịch, sự thất thường.

Và nàng muốn ngay lúc này. Nàng nhìn Ra và thấy thần ở ngaỵ trên đường của mình, như thể là ý nghĩ của riêng nàng về vị thần sáng thế. Nàng gọi thần là Ptah – lại một danh tính khác của Ra – và nàng dẫn thần đến thành phố Ineb Hedj và cưới thần. Người dân Ineb Hedj tin rằng Ptah trồi từ khối nước Nun lên và tạo ra thế giới cùng tất cả cảm giác về thời gian, mặc dù chính thần là không thể đo đếm được. Song họ nói có một thần Ra khác lái ánh sáng qua bầu trời mỗi ngày. Và họ nói rằng một vị thần khác, Khnum, đã nặn ra con người từ đất sét trên chiếc bàn xoay của thần. Tất cả đều nghe được với Sekhmet; Ptah khiến nàng thích, bất kể sức mạnh của thần ra sao, bất kể thần có thể bị lẫn với các vị thần khác.

Sekhmet ngắt một đóa hoa súng xanh từ bể nước Nun nguyên thủy và để trước mũi Ra. Nhìn kìa, con trai Nefertem của họ đã bước ra, mang trên đầu một bông hoa súng xanh với hai chiếc lông mọc thẳng lên. Giờ họ đã là ba người:

Ptah, Sekhmet và Nefertem – bộ ba làm chủ ở Ineb Hedj.

Xem ra mọi việc đều dúng mực và ổn thoả. Và thế là Sekhmet mong muốn trở thành nữ thần cứu chữa. Nàng có thể xua đi dịch bệnh. Nàng có thể chữa lành vết thương.

Nàng có thể tốt như nàng muốn.

Nhưng đằng sau trái tim nàng luôn ngọ nguậy một nguồn lực có thể hủy diệt bất cứ lúc nào.

Xem đầy đủ hơn về Thần thoại Ai Cập: >click here<

Thần Thoại Ai Cập – NXB Kim Đồng

Dựa theo: Treasury of Egyptian Mythology
Classic Stories of Gods, Goddesses, monsters & mortals – Donna Jo Napoli

Minh họa: Christina Balit

Rate this post

(5★ | 1638 Đánh giá)
TÀI TRỢ

Bạn cũng có thể thích Thêm từ tác giả

Để lại một trả lời