Tarot Confession – The Fallen Angel
Bản thân mình đã xem tarot cho người khác và được người khác xem cho mình. Nhưng vẫn luôn có 1 câu hỏi, mình vốn biết câu trả lời, nhưng vẫn trải hết lần này đến lần khác. Mình vẫn nhờ người khác xem cho mình, mình vẫn tự xem cho mình mặc dù kết quả chỉ có 1. Đến bây giờ, mình mới có thể ngừng hỏi câu hỏi câu hỏi ấy, đơn giản vì mọi chuyện đã chấm dứt, nhưng bản thân mình vẫn chưa thể hoàn toàn bình tâm trở lại, nên vẫn muốn chia sẻ cho mọi người câu chuyện của mình.
Mình có 1 người bạn thân, người ấy là nam, mình là nữ. Chắc tất cả mọi người đều cho rằng tình bạn giữa nam và nữ không thể tồn tại, mình cũng nghĩ như vậy, cho đến lúc mình gặp cậu ấy, mình thực sự tin, và hi vọng tình bạn ấy có thể tồn tại.
Mình và cậu ấy đã quen biết 1 thời gian, nhưng cũng phải sau 1 thời gian tình bạn ấy mới thực sự bắt đầu. Mình vốn là người nhạy cảm, trực giác của mình cũng rất tốt. Khi mới vào lớp, mình đã cảm nhận được, sự ấm áp, thuần khiết toả ra từ cậu ấy. Thuần khiết, dùng từ này dành cho 1 người con trai chắc chắn không hề thích hợp, nhưng mình không thể tìm ra 1 từ nào khác phù hợp hơn để miêu tả về cậu ấy. Cậu ấy thực sự rất thuần khiết, như không hề nhiễm 1 chút bụi trần nào, như những thứ trần tục, những sự xấu xa, dơ bẩn đều không thể chạm tới cậu ấy. Ít ra trong mắt tôi, cậu ấy thuần khiết như thế, đẹp đẽ như thế. Ít ra trong mắt tôi, cậu ấy thực sự là 1 thiên thần, 1 sinh vật đáng lý ra không nên ở dưới trần gian này. Nhưng trực giác tôi luôn mách bảo, tôi và cậu ấy sẽ trở nên thân thiết, và cuối cùng sẽ đem đến cho nhau những tổn thương nặng nề, đến mức không thể chữa khỏi.
Tôi có quá nhiều nỗi buồn. Tôi có quá nhiều nỗi tuyệt vọng. Tôi với cậu ấy vốn chưa bao giờ trong cùng 1 thế giới. Cậu ấy quá nổi bật, cậu ấy được tất cả mọi người yêu quý, cậu ấy học giỏi, tốt bụng, ga lăng. Tôi không học giỏi, tôi không hoàn hảo, tôi chỉ giả vờ vui vẻ, thân thiện để mọi người không nhìn thấy sự cô độc của mình. Tôi sợ mọi người sẽ nhìn thấy sự yếu đuối của mình, nên tôi cố tỏ ra mạnh mẽ, tôi không bao giờ rơi lệ, không bao giờ buồn khổ, tôi diễn kịch giỏi đến mức trong mắt mọi người, tôi chỉ là 1 con bé không hiểu sự đời, không bao giờ biết tổn thương.
Nhưng cậu ấy, lại nhận ra điều đó.
Tôi dựa dẫm vào cậu ấy. Tôi lệ thuộc vào cậu ấy. Tôi kể cho cậu ấy mọi nỗi đau tôi đã che giấu. Và cậu ấy lúc nào cũng lắng nghe, lúc nào cũng dùng sự dịu dàng của mình để an ủi tôi.
Cậu ấy quan tâm đến tôi, lo lắng cho tôi. Cậu ấy thường xuyên nhắn tin nhắc nhở tôi, chăm sóc cho tôi. Mỗi lần đọc được những lời nhắc nhở rất dịu dàng của cậu ấy, tôi lại thấy ấm áp.
Cậu ấy đuổi theo tôi, tìm kiếm tôi những khi tôi biến mất, vì cậu ấy biết tôi lại buồn, lại sợ.
Và tôi cứ như thế, lệ thuộc vào cậu ấy như vậy, đơn giản vì cậu ấy quá đỗi dịu dàng, quá đỗi ấm áp. Tôi không nhớ ra được, cả đời mình đã bao giờ được cảm nhận sự ấm áp đến vậy.
Nhưng tôi vẫn luôn biết kết quả của mối quan hệ ấy, sự tổn thương không thể tránh khỏi. Tôi bói tarot mỗi ngày, tôi điên cuồng tìm ra giải pháp. Tôi sợ hãi, tôi lo lắng, tôi lại tuyệt vọng. Có lẽ khi càng hạnh phúc, con người ta lại càng bất an.
Tôi nhận thức rõ, tôi yêu cậu ấy. Tôi yêu cậu ấy quá nhiều, nhưng đó không phải tình yêu nam nữ. Đối với tôi, cậu ấy chính là gia đình, là người thân của mình, là người ấm áp vô cùng. Tôi yêu cậu ấy, vượt xa những tình cảm nam nữ thông thường, đơn giản vì, những tình yêu đôi lứa bình thường không thể hi sinh nhiều như tôi hi sinh cho cậu ấy.
Nhưng đáng tiếc, cậu ấy lại không thể hiểu được tình yêu của tôi.
Cậu ấy đã yêu tôi, 1 tình yêu nam nữ. Cậu ấy tỏ tình với tôi, tôi giả vờ không hiểu, nhưng cậu ấy cũng giống tôi, cố chấp như vậy, lại tỏ tình với tôi thêm lần nữa. Lần này, tôi lại không thể trốn tránh.
Tôi cố giải thích, chỉ là cậu ấy không hiểu. Cậu ấy theo đuổi tôi, tôi lại không thể đối xử lạnh lùng với cậu ấy như với những người con trai khác.
Tôi và cậu ấy xảy ra mâu thuẫn, cậu ấy đã vô tình tổn thương tôi, tổn thương tôi bằng đúng cách những người khác đã làm.
Tôi và cậu ấy trở nên xa cách. Tôi lại chìm trong tuyệt vọng. Tuyệt vọng vì sự xa cách của chúng tôi, tuyệt vọng vì những tổn thương cậu ấy đã gây ra. Vì cậu ấy, quá quan trọng với tôi, nên tổn thương cậu ấy gây ra lại càng sâu đậm.
Tôi lại lao vào tìm câu trả lời trong tarot. Tôi bói liên tục, lần nào tôi cũng khóc. Tôi chỉ muốn tìm ra giải pháp, tôi chỉ muốn tôi và cậu ấy trở lại như xưa. Tôi không thể chịu đựng được, không thể chấp nhận được sự xa cách của cả 2. Tôi quá sợ hãi, tôi sợ sẽ đánh mất cậu ấy, giống như cách tôi đã đánh mất những người mình yêu thương.
Tôi cố sửa chữa, nhưng đều không thành công. Hi vọng của tôi chưa mất, nhưng sức lực của tôi đã cạn kiệt. Tôi lại đắm chìm trong sự mệt mỏi, tôi chỉ có thể hàng ngày bói tarot, xem cậu ấy như thế nào, có nghĩ tới tôi không, có hạnh phúc không. Đơn giản vì điều tôi hi vọng nhất, vẫn là hạnh phúc của cậu ấy. Nhưng tất cả những người ở bên tôi luôn gặp bất hạnh.
Tôi từ chối cậu ấy, đơn giản vì tôi không yêu cậu ấy như cách cậu ấy mong muốn. Tôi không muốn lừa dối cậu ấy như vậy, cậu ấy xứng đáng có được nhiều hơn, cậu ấy sẽ tìm được người con gái yêu cậu ấy như cách cậu ấy muốn, chỉ là đó không phải tôi. Tôi từ chối cậu ấy, cũng vì hi vọng tôi và cậu ấy có thể lại làm bạn, nhưng 1 khi yêu, sự đổ vỡ, sự chia ly là không thể tránh khỏi, nhưng nếu tôi từ chối cậu ấy, có lẽ 1 ngày tôi vẫn có thể gặp lại cậu ấy trong tương lai. Tôi với cậu ấy không thể yêu nhau, vì tôi với cậu không chỉ giống nhau, mà quá giống nhau, chúng tôi vốn dĩ không phù hợp để yêu nhau, tôi cũng không hề yêu cậu ấy. Tình yêu tôi dành cho cậu ấy, cũng giống như tình yêu con người dành cho ánh sáng trong màn đêm, cũng giống như sự biết ơn ta dành cho ân nhân của mình, cũng giống như tình yêu người mẹ dành cho con, người con dành cho mẹ, cũng giống như tình yêu gia đình. Đôi với tôi, gia đình là quan trọng nhất, không có gì quan trọng hơn, vậy nên, cậu ấy cũng như vậy.
Cuối cùng tôi vẫn phải tốt nghiệp, vẫn phải rời xa trường, rời xa cậu ấy. Tôi thay đổi, tôi trở nên xấu đi, tôi thừa nhận. Tôi không còn cống hiến quá nhiều như những mối quan hệ trước đây nữa, tôi tham gia nhiều hoạt động, mặc dù tôi vốn dè dặt, tôi đã có gan làm những điều tôi muốn nhưng chưa dám làm, tôi trở nên thực tế hơn. Tôi không còn ngây thơ, tin người, tốt bụng như trước nữa, có lẽ điều ấy không tốt, nhưng tôi lại dễ sinh tồn hơn trong xã hội này. Tại tôi không muốn bị tổn thương nữa, không muốn phải đau khổ nữa.
Tôi gặp lại cậu ấy. Cậu ấy cũng thay đổi. Cậu ấy, không còn thuần khiết như trước nữa. Cậu ấy có xu hướng trở thành playboy, cậu ấy không còn thật lòng nữa, cậu ấy đã trở nên vô tâm hơn. Thiên thần của tôi, đã bị tôi huỷ hoại mất rồi. Ánh sáng của tôi, đã bị tôi làm ô uế.
Bảo tôi hận cậu ấy, sao tôi không thể hận được. Cậu ấy tổn thương tôi quá sâu đậm, sâu đậm hơn tất cả những tổn thương người khác gây ra cho tôi. Nhưng tôi vẫn luôn yêu cậu ấy nhiều hơn.
Khi ở bên cậu ấy, những tổn thương khi trước dường như không còn nữa, nỗi đau, nỗi hận đều biến mất. Cậu ấy cũng trở lại như trước, thật thuần khiết, thật ấm áp, thật dịu dàng. Tôi chỉ ước giây phút ấy, vào một buổi trưa thật ấm áp, với những người bạn cũng nằm xung quanh, giây phút ấy, dường như chỉ có tôi và cậu ấy, nằm cạnh bên nhau thật yên bình.
Tôi lại trải tarot, tôi vẫn hi vọng, tôi và cậu ấy vẫn có thể làm bạn. Tôi vẫn hi vọng có sự tồn tại ấm áp ấy trong cuộc đời mình. Tôi nhìn trải bài của mình, tôi biết cảm xúc của cậu ấy cũng đang trở lại. Tôi hi vọng, tôi vẫn hi vọng tôi và cậu ấy có thể lại làm bạn, nhưng hi vọng ấy quá đỗi xa vời.
Tôi biết rằng cậu ấy không có khả năng sẽ nhìn thấy bài viết này, nhưng tôi vẫn muốn nói ra, tôi vẫn muốn nói ra 1 lần nữa.
Mốc, tớ yêu cậu, tớ yêu cậu từ trước cả khi cậu biết điều ấy, tớ yêu cậu nhiều hơn cậu nghĩ, thậm chí những điều tớ có thể làm vì cậu, cậu không thể làm vì tớ, tớ vẫn yêu cậu. Vì đơn giản, cậu là gia đình của tớ, là người thân của tớ, là người đã đem đến cho tớ 1 khoảng thời gian tuy rằng ngắn ngủi, nhưng lại ấm áp vô cùng.