Truyện Ngắn Tarot: Đến Tận Cùng Trái Đất – Vì Anh
“When the rain is blowing in your face,
And the whole world is on your case,
I could offer you a warm embrace
To make you feel my love.”
Tiếng nhạc Adele cất lên trong quán cà phê quen thuộc.
Thời tiết Hà Nội đỏng đảnh như một nàng tiểu thư sớm nắng chiều mưa hợp với âm thanh du dương của Adele tạo nên không khí trầm buồn đặc quánh bao quanh Thư.
Đã 1 tuần rồi họ không gặp nhau, không gọi điện cũng chẳng nhắn tin. Thư có cảm giác tình yêu của họ dường như chỉ là thứ tình yêu đơn độc từ phía Thư mà thôi.
Thư không rõ thứ tình cảm của họ gọi là gì, là tình yêu, tình bạn, hay tình cảm mù mờ từ phía cô nữa.
Hôm qua chị Hina trải bài cho cô The Sun, The Hanged Man và The Art tương ứng với vị trí của cô, anh ấy và mối quan hệ này.
Cô luôn như thế, luôn là thứ mặt trời ấm áp tràn đầy vô tư và niềm tin vào tình yêu khi bắt đầu mối quan hệ không tên này. Giống như đứa trẻ trần truồng đắm chìm trong ánh nắng mặt trời sớm mai, cô hồn nhiên nếm trải hương vị ngọt ngào của tình yêu đầu tiên.
Là lần đầu tiên cô rung động, lần đầu tiên nghe tiếng tim đập dồn bên tai, lần đầu tiên biết khắc hình ảnh của ai đó vào trong tâm trí để chỉ nhắm mắt lại cũng có thể vẽ nên bóng hình của người đó, là lần đầu tiên cô biết cảm giác da diết khi không gặp và lần đầu tiên cô đau tới quặn thắt khi biết rằng người ấy cũng giấu trong tim một bóng hình.
Nếu ví tình yêu là cho và nhận thì cô chính là mặt trời cho đi tia nắng mà chẳng nhận lại điều gì có chăng là nụ cười của đứa trẻ đang tắm mình trong ánh nắng mặt trời của cô. Nhưng cô vẫn như vậy cứ cho đi, hồn nhiên và ngây thơ tới thế.
Còn anh – The Hanged man luôn giữ lại trong mình một chút, chần chừ trao trái tim của mình cho bất kì ai. Có lẽ anh vẫn chưa quên bóng hình ấy, vẫn từng ngày từng giờ, để hồi ức của cô gái ấy và anh tự làm tổn thương mình. Anh đối xử tốt với cô, chuyện trò cùng cô nhưng đồng thời cũng xây nên bức tường ngăn cản cô và trái tim của anh.
Cô muốn ôm anh trong vòng tay ấm áp, muốn cho anh thấy tình yêu của cô nhưng cũng e sợ việc cứ tiếp tục cho đi, cho thật nhiều.
Đôi lúc, cô có ảo giác có lẽ anh đã mở lòng đã tiếp nhận cô và sẵn sàng trao đi tình cảm của mình, nhưng cũng lúc ấy cô biết tất cả chỉ là ảo giác, là những mộng tưởng cô vẽ lên mà thôi. Và cũng như những bong bóng ngoài kia đến nhanh và kì ảo ra đi cũng chẳng để lại dấu vết gì.
Lá bài nói về mối quan hệ của họ là The Art. Chị Hina khuyên cô hãy từ bỏ anh chàng này đi vì “em đâu có thể chờ một chàng trai chưa lúc nào nguôi ngoai câu chuyện tình yêu thời xưa cũ. Vả lại, chị biết thứ tình yêu em mong muốn là gì và chắc chắn nó không phải là mối quan hệ này, mối quan hệ gần với trách nhiệm hơn là tình yêu mê say.”
Thư đã từng nghĩ rằng nếu mình cứ tiếp tục yêu một cách ngây thơ, dại khờ, trao đi tất cả thì một ngày nào đó anh cũng sẽ quay lại, trao cho cô tình yêu sâu đậm và nồng cháy như những gì cô đã trao anh.
Nhưng, thời gian giữa họ khiến cô hiểu rằng, anh sẽ quay lại và cũng chắc chắn sẽ nắm bàn tay cô, nhưng tình yêu anh trao cho cô sẽ không bao giờ sâu sắc như người con gái mà anh vẫn hằng giấu trong tim cả. Người con gái ấy là cô gái duy nhất anh có thể viết bài note dài hơn 1000 từ ghi lại cảm nhận ngày họ chia tay. Người con gái ấy là người duy nhất anh kiên quyết không làm bạn sau khi chia tay. Và, cũng là người con gái mà mỗi khi tên cô được nhắc tới lúc trà dư tửu hậu, hàng lông mày anh trong một thoáng khe khẽ nhíu lại.
Bài hát của Adele vẫn vang lên văng vẳng
“I could make you happy, make your dreams come true.
Nothing that I wouldn’t do.
Go to the ends of the Earth for you,
To make you feel my love”
Thư tự hỏi mình có thể đi tới tận cùng trái đất để khiến anh cảm nhận được tình yêu sôi nổi của cô không? Thư cũng không biết nữa…
Khánh Linh