Hãy Để Cảm Xúc Được Sống Thật Với Chính Nó – Bài Học Từ Bài Oracle
Hãy Để Cảm Xúc Được Sống Thật Với Chính Nó – Bài Học Từ Bài Oracle
“Hãy như một đứa trẻ, buồn thì cứ khóc, khóc xong ngày mai lại cười…”
Đôi khi cuộc sống không phải lúc nào cũng màu hồng, chúng ta cũng không thể nào hạnh phúc mãi mãi, sẽ có rất nhiều vấn đề diễn ra hằng ngày, hằng giờ và nó khiến chúng ta rơi vào nhiều trạng thái khác nhau. Buồn có, mệt mỏi có, chán nản có, thất vọng có,… và cũng có những lúc chúng ta cố gắng kiểm soát mọi thứ bằng cách che giấu cảm xúc, cố gắng trở nên hoàn hảo hơn hay thậm chí là chọn cách tin rằng bản thân mình đã ổn, và kết quả chúng ta nhận lại là gì, đến một lúc nào đó khi bạn đã chịu đựng quá đủ, cảm xúc của các bạn sẽ vỡ tung và bạn sẽ nhận ra bản thân càng đau khổ hơn. Sao chúng ta lại phải cố gắng kiểm soát cảm xúc? Cảm xúc không thể che đậy như vậy, chúng ta hãy để cảm xúc được sống thật với chính nó và một lúc nào đó khi chúng ta thật sự ổn có nghĩa là chúng ta đã ổn. Thông qua bài viết này, chúng ta sẽ cùng nhau học cách sống thật với cảm xúc của mình và đón nhận thông điệp đến từ bài Oracle nhé.
Càng kiểm soát, càng đau khổ
Mình đã từng trải qua cảm giác này nhiều lần và mình tin rằng trong chúng ta không ai là không trải qua. Có phải những lúc bạn gặp những chuyện rất buồn nhưng bản thân bạn cứ cố gắng không cho phép mình buồn, cứ thế là mỗi ngày đều động viên bản thân rằng sẽ không buồn nữa, hay những lúc bạn thích một người, trong đầu bạn luôn có suy nghĩ rằng bạn sẽ ghét họ vì họ đã làm cho bạn đau khổ, nhưng có một điều không thể che giấu chính là bạn vẫn rất thích họ. Sau tất cả, bạn nhận ra rằng càng kiểm soát, càng đau khổ hơn phải không? Vì cảm xúc của chúng ta không thể che giấu mãi được.
Bạn biết không? Sở dĩ chúng ta luôn cố gắng kiểm soát cảm xúc là vì chúng ta luôn muốn rằng bản thân ta sẽ không dễ dàng rơi vào trạng thái buồn bã mãi mãi, vì thế chúng ta luôn chọn cách che giấu cảm xúc thật và tự tạo cho bản thân vỏ bọc mạnh mẽ, dứt khoát. Đúng là khi mọi người nhìn vào, mọi người đã nghĩ rằng bạn đã ổn nhưng thực sự bạn không hề như vậy, bên trong bạn đang sợ hãi và cực kỳ mong manh. Đến một thời điểm khi bạn bị chạm đến đỉnh điểm của cảm xúc, mọi thứ sẽ vỡ òa, lúc đó nỗi buồn càng nặng trĩu hơn bình thường. Sự nặng nề này được sinh ra từ việc chúng ta đã quá cố gắng kiểm soát mọi thứ nhưng thực chất chỉ là sự kiềm nén mà bấy lâu nay bạn tự lừa dối mình và nghĩ nó chính là sự mạnh mẽ, bạn đã tin là bạn đã vượt qua được.
Đây rõ ràng là một cú lừa đáng sợ xuất phát từ chính những cảm xúc của bạn. Vậy nên, các bạn hãy hiểu điều đầu tiên trước khi chúng ta buông bỏ sự kiểm soát cảm xúc chính là càng làm càng đau, càng kiểm soát nhiều càng thêm khổ đau. Đã chọn cách sống thật thì sẽ không có sự kiểm soát trong đó, một khi bạn đã kiểm soát nghĩa là bạn sợ bị mọi người phán xét cảm xúc của mình hoặc bạn sợ chính con người bạn khi phải đối mặt với những sự thật. Đừng nhìn bản thân bằng con mắt nhỏ bé như thế, cảm xúc muôn hình muôn vạn, dù cho nó có không vừa mắt mình, ít ra thì những cảm xúc đó là thật và bạn buộc lòng phải chấp nhận những cảm xúc đó như một phần trong cuộc sống của mình, không chối bỏ nó. Cách để buông bỏ kiểm soát chỉ đơn giản là nhìn mọi thứ một cách bình thường và trân trọng bản thân trước.
Tôn trọng cảm xúc của bản thân
Mình cũng đã từng nói với các bạn rằng, cảm xúc là một điều đáng trân trọng dù cho hình thù của nó có ra sao. Vậy nên nếu muốn cho cảm xúc của mình được sống thật, hãy tôn trọng nó. Điều này sẽ được thể hiện rõ ràng hơn trong một tình huống như thế này, giả sử bạn vừa mới thất tình, nếu là bạn, bạn sẽ làm gì? Một số thì sẽ buồn và khóc rất nhiều, số khác thì chọn cách im lặng hoặc chứng tỏ là bản thân đã ổn, một thời gian sau khi nhìn lại, tỉ lệ người đã từng buồn như muốn vỡ tim thế kia mà lại có cuộc sống tinh thần ổn định hơn người chọn cách im lặng, bạn hiểu vì sao không? Vì những người họ chọn cách thể hiện cảm xúc rõ ràng là những người thật sự tôn trọng cảm xúc của bản thân nên việc thể hiện nó sẽ làm họ trở nên nhẹ nhàng hơn.
Ở đây không phải bất kì ai chọn cách im lặng đều là những người không tôn trọng cảm xúc của chính mình, vì việc này có thể phụ thuộc vào tính cách của từng người. Nhưng đa phần nếu chúng ta luôn tìm cách che giấu cảm xúc của mình, hay tự huyễn hoặc bản thân rằng mình đã ổn rồi thì đều đồng nghĩa với việc bạn không hề tôn trọng cảm xúc của mình. Im lặng có thể là vì không biết nói gì, không biết mình đang ở đâu và họ chọn im lặng để tự tìm hiểu bản thân mình muốn điều gì. Nếu bạn thật sự không ổn, tại sao lại cứ nói với người khác hay tự nói với bản thân rằng bạn đã ổn, trong khi nỗi buồn của bạn lại thể hiện gần như rõ nét trong từng cử chỉ, từng điệu bộ hay trên khuôn mặt của bạn?
Tôn trọng cảm xúc của bản thân được xem là một bước dễ dàng nhưng cũng tùy thuộc vào việc chúng ta có làm được hay không. Việc này cần phải có sự chấp nhận đến từ bản chất bên trong của bạn có muốn chọn cách tôn trọng cảm xúc đó hay không. Nếu bạn chưa làm được, hãy để thời gian trôi qua và lúc đó bạn sẽ nhận ra được rằng bản thân bạn cần tôn trọng cảm xúc đấy nhiều hơn. Việc này sẽ làm cho bạn hiểu được tất cả cảm xúc xuất phát từ bạn đều xứng đáng được thể hiện ra bên ngoài, đều cần được lên tiếng, che giấu chính là cách thể hiện sự nghi ngờ thế giới xung quanh bạn, là sự thiếu tôn trọng với chính mình.
Hãy chọn phương pháp tệ nhất và cho bản thân được buồn
Để làm rõ quan điểm này, mình xin sử dụng lại ví dụ trên chính là câu chuyện khi chúng ta rơi vào tình huống vừa mới thất tình. Vì mình đã xảy ra trường hợp này nên mình cũng chia sẻ trải nghiệm của mình trong này, ban đầu mình cảm thấy rất sốc và buồn kinh khủng lắm, cảm giác lúc đó như bị cả thế giới chối bỏ mình. Mình cũng đã có suy nghĩ về việc che giấu cảm xúc bằng cách làm việc nhiều hơn, đi chơi với bạn bè nhiều hơn, thậm chí mình còn nghĩ tới những cách “sống ảo” hơn chính là đăng hình đi chơi mỗi ngày lên Facebook để chứng tỏ rằng bản thân đang rất ổn với cuộc sống hiện tại. Nhưng cuối cùng, mình đã không làm được, mình cảm thấy làm như vậy thì nó không hề giống mình chút nào, chứng tỏ để làm gì? Rồi mình vui hay buồn họ cũng không biết và cũng không quan tâm, thấy việc đó như tự làm khổ mình và nó vô nghĩa lắm.
Lúc này, mình bắt đầu nảy ra một ý nghĩ kỳ quái, mình chọn một phương pháp với tên gọi do mình tự nghĩ ra chính là “Phương pháp tệ hại”. Đây chỉ là một cách gọi vui thôi nhưng quá trình thực hiện phương pháp này thật sự tệ hại. Bạn biết vì sao mình gọi nó là “Phương pháp tệ hại” không? Vì những việc mình làm nó gần như rất là tiêu cực, chẳng hạn như mình chọn cách khóc vào những lúc mình nghe nhạc và nghĩ về người đó, mình chọn cách ngừng giao tiếp và hủy gần hết mọi lịch trình của mình, khi nói chuyện với bạn bè thì mình luôn đề cập đến những thứ đáng sợ nhất, thậm chí còn nói về vấn đề tự tử. Phương pháp này tệ hại lắm đúng không? Nhưng tác dụng của nó lại rất kỳ diệu đấy. Sau một tuần mình áp dụng phương pháp này, mình đã không còn buồn nữa, nói đúng hơn là mình không thể nào buồn hơn được nữa.
Phương pháp này chẳng có gì đặc biệt hay có phép thần tiên gì đâu, chỉ đơn giản là “Lấy độc trị độc”, dùng chính sự tiêu cực để tự tìm ra hướng đi cho mình, quan trọng nhất chính là chọn cho bản thân một nỗi buồn cụ thể rõ ràng. Đừng ngần ngại về việc chia sẻ nỗi buồn đó, những người bạn thật sự tốt sẽ thấu hiểu cho cảm giác của bạn và sẵn sàng dành thời gian để giúp đỡ cho bạn vượt qua nỗi buồn. Chính phương pháp này đã khiến cho mình tự xả ra hết mọi nỗi buồn càng nhiều càng tốt mà ngay chính cả mình còn không biết, giúp cho mình dám đối mặt với vấn đề của mình và từ đó, mình đã có thể cân bằng chính mình, học được bài học phải giải quyết được nỗi buồn theo cách riêng. Mình cũng hi vọng rằng chúng ta cũng sẽ từ từ làm quen được với những nỗi buồn, đừng cố ép bản thân phải vui nếu bản thân ta thật sự không vui, như một cách chọn tiếp xúc với năng lượng xấu để tự loại bỏ dòng năng lượng xấu ấy kèm với năng lượng ngay trong chính mình. Hãy chọn cho mình một phương pháp tệ nhất, chọn cho mình được buồn và khóc lóc, cho đến lúc bạn sẽ không còn có thể làm được như vậy nữa. Chạm đáy của nỗi buồn chính là sự phục hồi mạnh mẽ nhất.
Bài học từ bài Oracle
Vũ Trụ chưa bao giờ dạy chúng ta phải kiểm soát cảm xúc, Vũ Trụ chỉ dạy chúng ta sống thật với những cảm xúc của mình. Đến một lúc nào đó, chúng ta cũng cần phải đối mặt với nỗi buồn của mình, phải chấp nhận rằng “Tôi đang rất buồn”, “Tôi rất thất vọng về…” hay “Tôi quá chán nản rồi!”,… Điều này có thể sẽ làm các bạn tiêu cực vào thời gian đầu, nhưng về sau, khi chúng ta đã trải qua những tháng ngày đau khổ, chúng ta sẽ không thể buồn thêm được nữa, vì cảm xúc của bạn đã được sống thật với chính nó, bạn đã cho bản thân mình cơ hội để giải tỏa hết những cảm xúc nặng trĩu trong bạn, việc buồn quá lâu sẽ chẳng giải quyết được gì, mình nghĩ chắc tới lúc đó các bạn sẽ hiểu cảm giác này.
Trong bộ Oracle Everywhere, có một lá bài thể hiện rõ ràng quan điểm này, lá bài đó tên là “Face Your Fears”. Đối mặt với chính nỗi sợ của mình không phải là một chuyện dễ dàng, chúng ta thường chọn cách che giấu nó nhiều hơn. Việc trốn tránh này không chỉ làm cho chúng ta dễ đi sâu vào nỗi buồn mà còn cho thấy được là bản thân mình thật sự yếu đuối khi không chịu nhìn thẳng vấn đề ngay trước mắt. Khi lá bài này xuất hiện, Vũ Trụ đang kêu gọi bạn hãy sống thật với cảm xúc của mình, đối mặt và giải quyết nỗi buồn của mình bằng cách rõ ràng, minh bạch nhất. Đừng cố gắng che giấu những điều mà bạn biết chắc rằng một ngày nào đó sẽ bị lộ ra, thà mình tự nhận bản thân mình không ổn để rồi khi bạn bất ổn nhất, mọi người đều nghĩ là bạn vẫn đang ổn. Đừng sợ hãi và hãy tin vào bản thân, tin vào mọi người sẽ hiểu cho những cảm xúc của bạn.
Trong bộ Thinkin’ – Dreamin’ Cards, bộ bài đầu tiên do mình tự làm lấy cảm hứng từ bộ Oracle Everywhere ở trên, mình cũng từng làm một lá bài lấy tên của bài hát Big Girl Don’t Cry của Fergie nhưng điều đặc biệt ở đây là mình đặt dấu chấm hỏi ở đằng sau câu nói này. Bạn hiểu vì sao mình chuyển từ một câu khích lệ tinh thần trở thành một câu hỏi tự vấn không? Vì khi lá bài này xuất hiện, câu hỏi này như một lời động viên “Tại sao những cô gái trưởng thành lại không khóc?”, ở bất cứ độ tuổi nào, nếu bạn buồn, hãy cứ khóc, hãy cứ buồn, hãy để cho cảm xúc của mình thuận theo tự nhiên. Chúng ta có thể đã lớn và cảm xúc sẽ có sự kiểm soát nhất định, nhưng nếu bạn thật sự muốn khóc, hãy tìm một người bạn có thể khóc cùng họ, nếu bạn buồn, hãy chia sẻ, đừng ngại vì mình đã trưởng thành, trưởng thành thật sự là biết điều gì là tốt nhất cho mình. Kiềm nén cảm xúc là điều không nên, cảm xúc cần phải được sống thật với chính nó, các bạn hãy nhớ lấy điều này nhé!
Hi vọng thông qua bài viết này, các bạn sẽ thấy được những thông điệp trong Oracle thật sự thú vị, sẽ còn nhiều chủ đề khác đang chờ đón các bạn!
Nguyễn Hiếu
Tham khảo thêm:
– Mỗi Người Đều Có Một Cuộc Chiến – Bài Học Từ Bài Oracle
– Bỏ Ngoài Tai Những Thị Phi – Bài Học Từ Bài Oracle
– Mối Quan Hệ Độc Hại – Hướng Giải Quyết Bằng Bài Oracle